FIC DỊCH CHƯA CÓ SỰ ĐỒNG Ý CỦA TÁC GIẢ, ĐỀ NGHỊ MỌI NGƯỜI KHÔNG MANG RA KHỎI ĐÂY. DO NOT RE-UP.
Từ chương này tác giả sẽ chuyển qua ngôi thứ nhất nha mọi người ^.^
Qua chương này sẽ có ngọt để ăn rồi đó.
Chương 06
Lần thứ hai lúc tôi tỉnh lại trước mắt là khung cảnh hàng cây ven đường đi lướt qua phía sau. Tôi lảo đảo ngồi dậy ôm cái đầu đau đớn, trong miệng loáng thoáng còn nếm ra được mùi vị của thuốc giải rượu.
Tầm mắt đột nhiên nhìn sang bên cạnh, Vương Tuấn Khải bảo trì trầm mặc lái xe, cảm giác được tôi đã tỉnh lại hắn chuyển ánh mắt sang bên này một chút sau đó lại lần nữa nhìn thẳng phía trước tiếp tục lái xe.
Lưu Chí Hoành ngồi ở phía sau vẻ mặt thấp thỏm không yên nhưng cũng chẳng nói câu nào. Tôi đột nhiên cảm thấy trong lòng thật phiền, cũng không muốn lại giày vò hai bên thêm nữa. Cứ như vậy trầm mặc một hồi, Vương Tuấn Khải đột nhiên lên tiếng:
“Em đem hành lý đến nơi nào?”
“……..Nhà Lưu Chí Hoành”
Hắn hơi mở miệng định nói rồi lại thôi, Vương Tuấn Khải quả thật có quen biết Lưu Chí Hoành. Lúc đó khi chúng tôi vừa mới ở cùng một chỗ, tôi giống như chú chim khổng tước hận không thể đem hắn buộc tại bên người để cho mọi người nhìn thấy, tất nhiên trong này cũng bao gồm người huynh đệ từ nhỏ là Lưu Chí Hoành. Thế nhưng hai người bọn họ cũng không phải rất thân thiết, Lưu Chí Hoành đầu óc luôn một bộ mơ màng, với trình độ đó của cậu ta đương nhiên cũng chưa thể phát hiện ra tôi và Vương Tuấn Khải có tồn tại một thứ tình cảm trái với luân thường.
Hôm nay ngược lại tôi lại cảm thấy điều này vô cùng may mắn……chí ít……cũng không ở trước mặt bạn thân xấu hổ.
“Anh trước tiên sẽ đưa cậu về, anh và Vương Nguyên có chút chuyện cần nói” Vương Tuấn Khải nhìn qua kính chiếu hậu nói với Lưu Chí Hoành.
“Vương Nguyên cậu ấy……”
“Mình không sao, ngày mai sẽ trở về”.
Tôi mở miệng ngăn trở Lưu Chí Hoành đang muốn nói tiếp, nhìn theo cậu ta xuống xe, xoay người chống lại ánh mắt thâm trầm của Vương Tuấn Khải.
Tôi nợ hắn một lần nói chuyện, lúc trước là khi tôi đi Mỹ Quốc, bây giờ là chuyện ngày hôm nay.
Vương Tuấn Khải đánh tay lái, lái xe về nhà hắn, sau khi ngừng xe hắn liền mở cửa đi ra ngoài, tôi sửng sốt, cũng đành lảo đảo đứng dậy theo sát hắn như trước đây.
Hắn đứng trong thang máy giúp tôi chặn lại cánh cửa sắp đóng, tôi đi vào nói cảm ơn, nhìn thấy tay hắn đột nhiên rút lui trở về làm tôi hơi sửng sốt một chút, sau đó lại nghe thấy một tiếng hừ lạnh.
Bất luận là trong thang máy trọng lượng quá thấp hay hành lang thật dài đều làm cho tôi cảm thấy cồn rượu trong người rất khó chịu, vì vậy cước bộ trở nên hư không, đi đứng thật sự là không ổn. Vương Tuấn Khải thế nhưng không có chờ tôi hay đỡ tôi đi, chỉ lẳng lặng đi một mình ở phía trước, lưu lại cho tôi một bóng lưng ở trước mặt.
Có thể nhìn ra được lúc này Vương Tuấn Khải đang rất là tức giận, một bộ rất sinh khí, giống như tôi buổi chiều cũng như vậy.
Tôi bật cười trong lòng vài tiếng, tôi còn có tư cách gì đây.
Vào phòng, tôi ngồi xuống ghế salon ổn định thân thể của mình. Vương Tuấn Khải cũng ngồi xuống, ý bảo cuộc nói chuyện bắt đầu, hắn mở miệng trước.
“Vương Nguyên, em tối hôm nay hồ nháo cái gì. Cư nhiên lại cùng Lưu Chí Hoành đi đến địa phương đó uống rượu, còn bị nam nhân đến gần, thế nào, như vậy chơi rất vui sao?”
“Em tại sao lại không nói chuyện, chẳng lẽ ban đầu em và tôi chia tay là bởi vì mẹ em không thể tiếp nhận, vậy hôm nay em ở đây uống rượu cùng với nam nhân khác như vậy mẹ em có thể đón nhận hay sao?
“Còn là nói, Vương Nguyên, em lúc ấy cùng tôi chia tay cũng không phải là vì cái gì mà mẹ em không thể tiếp nhận, loại này lý do thật sự rất chó má, nguyên nhân chân chính là con mẹ nó em không có thích tôi, đi Mỹ Quốc chính là để tìm người mới, còn không phải sao?
Trong lòng tôi đột nhiên nhéo một cái, chợt ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Hắn là thật tức giận, vốn là thâm tình hoa đào hiện lên trong mắt hiện tại chỉ còn đỏ hồng một mảnh, trên cổ mạch máu cũng vì bị đè nén mà hiện lên, ánh mắt giống như một cây đao nháy mắt một cái đã cắm sâu vào lòng tôi.
Thật đau.
“Vấn đề là ở nơi này, Vương Tuấn Khải, em chính là không muốn lại thích anh, hiện tại em nguyện ý bỏ chạy đến Tự Miếu gần đây thắp mấy nén hương cảm tạ Tổ Phật khai ân cũng không muốn lại tiếp tục thích anh.”
“Là em không tốt, Vương Tuấn Khải. Hôm nay em nhìn anh cùng Phương Tuệ thân mật, em ghen. Thật ra thì hai người vốn không có làm cái gì nhưng là em nhớ lại hồi học Sơ Trung anh nhìn thấy ai cũng lạnh như băng, chỉ duy nhất hướng về phía em lộ ra vui mừng. Đây là lần đầu tiên em nhìn thấy anh cùng một cô gái khác đi gần như vậy, trong lòng em phi thường khó chịu. Hảo, em thừa nhận buổi chiều mình có hơi kích động, cái gì cũng không có liền mang đồ đến nhà Lưu Chí Hoành, còn chạy đến quán Bar uống rượu đến say, lúc anh gọi điện tới còn cố ý khiêu khích anh.”
“Hiện tại em thật sự nghĩ thông suốt rồi, Vương Tuấn Khải. Em còn yêu anh, nhưng là em không thể một lần nữa trở về bên anh. Người thân họ đều vô tội, lần đầu tiên chúng ta ở cùng nhau đều làm cho song phương trở nên thống khổ, khi đó em đã bỏ qua, hiện tại cũng không thể một lần nữa làm tổn thương bọn họ.”
Tôi lấy tay lau mặt, hướng Vương Tuấn Khải từng chút từng chút một nói ra nội tâm của chính mình.
Đối với cha mẹ và Vương Tuấn Khải, tôi đều khó khăn vứt bỏ tấm lòng chân thành của mình, tôi chỉ có thể đưa ra một quyết định duy nhất. Tôi đưa ra một quyết định tự cho là đúng, cha mẹ của tôi không thể không có tôi, mà tôi với Vương Tuấn Khải chỉ là một người qua đường hơi đặc biệt một chút.
Chỉ là khách qua đường mà thôi.
“Vậy anh thì sao? Em đã bao giờ quan tâm anh sẽ bị thương tổn sao?”
Vương Tuấn Khải ách ách cổ họng chất vấn tôi, tôi ngẩng đầu nhìn hắn, đáy mắt đầy bi thương thống khổ không cách nào che dấu. Tôi chống lại ánh mắt của hắn, tin tưởng hắn cũng có thể nhìn thấy trong mắt tôi đồng dạng khổ sở.
Tôi chống đỡ thân thể đứng lên ôm lấy hắn, trong lòng âm thầm cười hắn thật là ngốc.
Lúc làm ra quyết định này, tôi ngay cả chính lòng mình cũng đau đến không tưởng, làm sao có thể không quan tâm đến hắn a.
Kết thúc cái ôm, tôi vỗ vỗ bờ vai của hắn, như nghi thức giữa huynh đệ với nhau, sau đó xoay người muốn rời khỏi đây.
Hắn đột nhiên kêu tôi dừng lại.
“Vương Nguyên, chúng ta thật sự không có khả năng sao?”
Tôi cứng người đứng ở tại chỗ không quay đầu lại.
Hắn lại mở miệng, trong giọng nói đã nghe ra có chút run rẩy.
“Anh trước kia từng muốn hỏi em một vấn đề, chúng ta nếu như không tranh cãi cũng không thể được sao?”
Trong lòng tôi lay động, mất nhiều năm như vậy để xây dựng tốt bức tường thành này thiếu chút nữa trong nháy mắt liền sụp đổ.
Các loại suy nghĩ ở trong đầu trở nên rối loạn, sau đó từ từ bình ổn lại tâm trạng, tôi xoay người hỏi hắn.
“Một năm kia, trước khi em rời đi, ba mẹ anh từng có một tia buông lỏng sao?”
Hắn hạ xuống con ngươi đen láy lắc đầu, tôi cắn răng rời đi, để lại cho hắn một câu nói.
“Tiểu Khải, tạm biệt. Còn có, thật xin lỗi.
Thật ra tôi rốt cuộc cũng không nhịn được trong lòng lộ ra một chút khát vọng, cũng là cho hai người chúng tôi một cơ hội, nếu như cha mẹ Vương Tuấn Khải bên kia có chút buông lỏng, tôi sẽ trở về bên cạnh hắn, dựa vào sự buông lỏng đó trước đem ba mẹ hắn thuyết phục mở ra tòa thành này, sau đó sẽ tới bên cha mẹ tôi giải quyết vấn đề khó nhất.
Tôi ích kỷ muốn cho mình một cơ hội có được hạnh phúc, chính là cái thế giới này của tôi đã phủ kín bụi gai.
Tôi tự mình đánh xe trở về nhà Lưu Chí Hoành, cậu ta còn chưa ngủ, ngồi chờ tôi trở lại. Tôi nói cảm ơn liền trốn vào trong phòng, không tìm được chuyện gì để làm, lòng tôi lại trống rỗng hốt hoảng, vì vậy tôi liền cùng mẹ phát video tâm sự.
Tôi cùng mẹ quan hệ rất tốt, đây cũng là lý do giữa Vương Tuấn Khải và mẹ, tôi sẽ suy nghĩ cho người sau nhiều hơn một chút, tuy rằng điều này thật sự khiến tôi cảm thấy khổ sở không nói nên lời.
Video rất nhanh nhận được phản hồi, một người phụ nữ xinh đẹp trong ngực ôm một con Teddy xuất hiện ở trên màn ảnh, lúc này ở Mỹ Quốc chính là buổi trưa, ánh mặt trời tỏa ra mà chiếu ở khắp sân, thoạt nhìn thật là ấm áp.
“Tiểu Nguyên, con tại sao còn chưa đi ngủ a?”
“Con hiện tại không ngủ được nên muốn nói chuyện phiếm với mẹ a.”
Tôi ưỡn ngực làm ra vẻ mặt ông cụ hướng mẹ tôi làm nũng, ống kính bên kia mẹ cười đến thật là hạnh phúc.
Tôi cùng mẹ tôi đông lạp tây xả mà hàn huyên thật lâu, đến cuối cùng tôi vẫn là nhịn không được.
“Mẹ, con trở về nước sau đó gặp được Vương Tuấn Khải.”
Cho dù chỉ nhìn xuyên qua màn ảnh, tôi cũng có thể nhìn ra được ánh mắt mẹ tôi chợt trở nên yếu ớt, tôi bắt đầu có chút hối hận khi nhắc đến đề tài này.
Nhưng lời nói kế tiếp của mẹ làm tôi hận không thể chui vào màn ảnh bên trong hôn nhẹ cái người đã cho tôi sinh mạng, người phụ nữ đã tận tâm tẫn trách nuôi tôi khôn lớn kia.
Nàng nói, Tiểu Nguyên a, sự kiện năm đó mẹ những năm gần đây suy nghĩ thật nhiều, vẫn không hiểu rõ mình rốt cuộc năm đó làm có đúng hay không. Con đến Mỹ Quốc cũng không có thật sự vui vẻ, con là một miếng thịt từ trên người của mẹ rớt xuống, mẹ như thế nào lại không nhìn ra, làm sao sẽ không đau lòng. Tới Mỹ Quốc ngây người nhiều năm như vậy, mẹ cũng biết ban đầu mình thật nhỏ mọn. Cho nên con nếu còn thích cậu ấy, mẹ sẽ không phản đối, chỉ cần con thật sự mạnh khỏe, vui vẻ là được rồi.
Tôi cảm giác nước mắt sắp trào ra, nhìn thấy trên màn ảnh đối diện là người phụ nữ đời này tôi kính trọng nhất vành mắt cũng đã đỏ au, đột nhiên tất cả những ủy khuất trước đây đều mất hết.
Tôi hướng màn ảnh lắc đầu một cái.
“Mẹ, con sẽ không tiếp tục gặp anh ấy.”
Mẹ tôi ở bên kia trong mắt lo lắng sâu hơn
“Nguyên Tử, con không thích cậu ta?”
Tôi không khống chế được ý nghĩ trong lòng mình, thành thực mà lắc đầu.
“Con thương hắn, nhưng là con không muốn vì tiếp tục yêu hắn mà lại làm cho người nhà của con bị thương tổn.
Tắt video, tôi cảm giác được tảng đá chất chứa trong lòng đã biến mất, đến lúc này chướng ngại lớn nhất giữa tôi và Vương Tuấn Khải theo từng lời nói của mẹ rốt cuộc đã được cởi bỏ. Nhưng là tôi cũng không nguyện ý một lần nữa sa vào bên trong, một lần nữa bị vùi lấp.
Năm đó ba Vương Tuấn Khải ở trước mặt tôi cho hắn một cái tát còn hiện rõ ở trước mắt tôi, tôi cũng không muốn để cho hắn một lần nữa bị gia đình làm tổn thương.
Tôi biết những chuyện này nếu nói cho Vương Tuán Khải hắn nhất định sẽ không đồng ý. Nhưng là tôi mệt mỏi rồi, cứ như vậy đi.
Hai chúng ta hy sinh có thể khiến nhiều người hạnh phúc.
Giao dịch này thấy thế nào cũng thật có lời.
Tôi nằm ở trên giường dần dần ngủ thiếp đi, lúc này hạ quyết tâm hai ngày nay muốn mua vé trở về Mỹ Quốc một chuyến, Tôi nghĩ đến sân nhà tôi tràn đầy ánh mặt trời, nghĩ đến Đô Đô, tôi nghĩ tôi muốn gặp cha mẹ tôi.
Thật may là tôi còn vì chính mình lưu lại một gia đình.
Tôi vẫn cho rằng chuyện phát triển đến bước này tôi đã đem tôi cùng Vương Tuấn Khải cùng quan hệ vấn vương không dứt hoàn toàn vứt bỏ rõ ràng, nhưng tôi còn đánh giá thấp sức mạnh của loại nghiệt duyên này, sự tình phát sinh sau này khiến cho chúng tôi lại một lần nữa buộc chặt vào nhau, tuy rằng tôi thực không muốn hai chúng tôi phải dùng phương thức này gặp lại nhau.
Mà vận mệnh, ngay từ lúc bắt đầu dường như đã rất hào phóng đền bù cho chúng tôi, những thứ kia bị năm tháng mài mòn, mỗi một lần lan tràn đều khiến tâm thực đau đớn.
~TBC~